Đợi chờ hoa ban

“Lâu rồi không còn nghe sáo gọi/ Điệu buồn lên rêu vách nhớ tâm hồn/ Ngõ chiều xao xác hoa ban/ Ý nghĩ chạm vào cánh lẻ...”

 

Cái rét Nàng Bân giống như một nụ hôn ngọt ngào mà mùa xuân vụng về đặt lên gò má tháng Ba. Để rồi, như thể muốn đáp lại cử chỉ âu yếm ấy, những triền núi bất chợt dệt đầy sắc trắng hoa ban…

 

Đã trở thành một lời hẹn ước, cứ mỗi độ tháng Ba chạm ngõ, hoa ban lại bật xòe sắc thắm bâng khuâng. Đầu tiên, dường như còn e ngại điều chi, hoa ban chỉ dám hé mở từng cánh nhỏ mong manh. Và đến lúc đã bắt vần được với cái rét Nàng Bân, cứ thế, hoa ban hân hoan đua nở để tô điểm cho bản làng màu son rực rỡ. Những ngày tháng Ba êm đềm, đi đến bất cứ nơi đâu, từ mảnh sân nhà cho đến những con đèo quanh co chạy vắt ngang lưng núi, đều có thể dễ dàng bắt gặp cái màu ban ngan ngát ấy sáng bừng lên thổn thức. Suốt mấy mùa dài, những cây ban già cứ lặng thầm nhen nhóm dòng nhựa sống khát khao để chờ đến tháng Ba, chúng rủ nhau đồng loạt nở thành từng chùm, từng vạt, từng khoảng trời mênh mang tựa như những đám mây bồng bềnh, bảng lảng…

 

Đợi chờ hoa ban
Minh họa: Quang Cường.

 

Mùa hoa ban cũng chính là mùa kết duyên đôi lứa. Từ buổi mờ sương, khi con gà rừng vừa le te gáy gọi ngày mới, đã nghe thấy tiếng trai gái trong bản ơi ới rủ nhau lên suối nguồn cõng nước. Giọng nói, điệu cười rộn vui đánh thức những búp ban nõn nà đang ngái ngủ cựa mình tỉnh giấc. Hoa ban lập lòe ẩn hiện trong sương sớm bàng bạc như dẫn dắt, mê dụ bước chân nam thanh, nữ tú bước vào con đường tình yêu mộng mơ, lãng mạn. Khi nắng mai chan hòa trải ánh vàng ấm áp lên từng cánh hoa ướt mềm, suối xa đã hiện ra trước mắt. Hai bên bờ, hoa ban trắng tinh khôi giăng nở tưng bừng soi mình xuống mặt nước trong văn vắt. Và dòng suối lúc này trông như một tấm khăn huyền hoặc, lung linh. Nơi ấy là thiên đường để trai gái gửi gắm yêu thương và trao nhau nụ hôn đầu nồng nàn, bẽn lẽn…

 

Một chiều man mác hoa ban, từ phía bên kia bờ suối, chàng thanh niên bản bên chợt vu vơ hát:“Hoa ban đã nở trắng đồi/ Em ơi, em đã có người thương chưa?Đang mải miết giặt áo, chị tôi bỗng ngừng tay rồi thẹn thùng đáp lại: “Ban tàn, ban nở mấy mùa/ Vì ai em vẫn đợi chờ lời yêu? Từ bữa ấy, chiều nào chàng cũng ra đây, đứng dưới một gốc ban rạo rực đơm hoa, vừa đắm đuối ngắm chị giặt giũ, vừa cất lên những lời ca tình tứ, mượt mà. Ngày qua ngày, chị vẫn âm thầm đợi, đợi mãi, đợi hoài, nhưng chẳng hiểu tại sao, chàng chưa chịu ngỏ lời cưới chị. Chàng từng ví vẻ đẹp dịu dàng của chị giống như bông ban đẹp nhất của bản làng. Nhưng chàng đâu biết rằng, ban tàn rồi tới tháng Ba năm sau, ban sẽ lại nở. Còn tuổi xuân của chị cứ lặng lẽ trôi đi thì làm sao có thể níu giữ?

 

Rất nhiều những chàng trai trong bản mê chị. Chị bước qua tuổi đôi mươi, cha mẹ giục thì chị bảo: “Con chỉ lấy người mình yêu”. Lũ chim tà vặt đậu trên cây ban đã có cặp, có đôi. Mỗi sớm, chúng thường cất tiếng hót thanh thanh thức tỉnh những nụ hoa khép nép. Hoa ban đẹp. Đôi chim vui. Chị ngắm nhìn cặp mỏ xíu xiu của chúng đang rỉa lông cho nhau rồi chẳng hiểu sao những ngón tay búp măng lại nắn nót thêu lên chiếc khăn hồng hình đôi uyên ương bay lên trên nền hoa ban trắng nhưng nhức. Chàng thanh niên bản bên lâu lâu mới ghé qua thăm chị một lần, dần dần bặt vô âm tín. Đầu mùa hoa ban chờ đợi. Giữa mùa hoa ban đợi mong. Cuối mùa hoa ban mong ngóng. Bóng người đau đáu mắt ai. Bông ban rã cánh u hoài lệ tuôn...

 

Rồi chàng thanh niên bản bên không ghé qua con suối này nữa. Cây ban to nhất bên bờ suối cũng ngừng trổ hoa. Bỗng một hôm nghe tin chàng lấy vợ, chị hoang mang chạy ra suối nguồn thút thít khóc thầm. Suối vẫn róc rách chảy và chuyên chở theo từng dòng ban dập dềnh, ủy mị. Nhưng đâu rồi hình bóng của chàng? Kỷ niệm vừa mới hôm qua thôi mà bây giờ đã xa thật xa. Đó là một buổi chiều nhiều gió. Những cánh ban tầm tã rụng đầy. Chị ngồi trên phiến đá lún phún rêu cũ, để mặc cho những cánh ban trắng buồn bã lã chã rơi rơi trên đôi vai nhỏ dẻ. Mỗi một cánh hoa rệu rã lìa đời cũng giống như một mảnh ký ức vụn vỡ cứa vào tim chị đau nhức. Mùa hoa ban đang dần khép lại. Chị bỗng thấy cái rét Nàng Bân cuối xuân sao mà đáng sợ và tái tê đến thế?

 

Không lấy được người mình yêu và phải lấy người mình không yêu, bi kịch nào nhiều cay đắng hơn? Chàng trai bản bên và vợ anh ta liệu có thực sự chạm tay vào hạnh phúc? Ba con người, ba số phận. Rất có thể hai người bọn họ cũng bị giày vò bởi nỗi khổ tâm riêng. Như đôi chim tà vặt kia, đâu phải cứ hót thánh thót là vui. Những bông ban kia, đâu phải phô sắc màu là đẹp? Chị giờ giống như cây ban đơn lẻ của bản làng, tháng Ba về rồi vẫn chưa mở cánh. Cái rét Nàng Bân không còn làm chị sợ. Có một mùa ban đã chết trong tim. Những chàng trai trong bản vẫn hay dùng tiếng sáo gửi gắm lời yêu. Người đẹp có đôi mắt buồn chỉ nhìn xa xăm và im lặng. Cha mẹ tôi nghe tiếng sáo lại càng sốt ruột. Chị khẽ bảo: “Con là bông ban đá. Ai lấy phải con sẽ khổ suốt đời...”.

 

Kể từ ngày người ấy có vợ, mấy mùa ban nữa đã qua rồi mà chị vẫn chưa chịu lấy chồng. Tháng Ba này, ai còn đợi ai để hoa ban trắng khắc khoải cả một miền thương nhớ…

 

Theo QĐND

Lượt xem: 239
Nguồn:tusachtrithuc.org Sao chép liên kết
ĐĂNG KÝ BẢN TIN
Thích viết

Cái gì càng ngắm càng yêu

Cái gì lột tả bao điều yêu thương

Dắt xuân ngọn cỏ tứa sương

Mắt tròn lúng liếng rằng em thương chàng

Hương trời hương đất miên man

Càng yêu, càng ngắm, càng làm bừng hoa

Ở trên khuôn mặt em ta

Rộn xuân đôi má như là gấc nung

Biết em, em đã thẹn thùng

"Anh mà ngắm nữa!

Em ngừng: ... yêu anh!"

"Thôi thôi anh lỗi rành rành

Chỉ tại muốn biết yêu anh thế nào!"

Ánh mắt san sẻ khát khao

Và trao chia gửi. Thế nào là yêu!

CÂU CHUYỆN XUẤT BẢN

NXB Kim Đồng - đơn vị xuất bản cuốn truyện tranh “Anh hùng Héc-quyn” - thừa nhận sách có một số nội dung, hình ảnh chưa phù hợp độc giả Việt Nam.

Gửi các thắc mắc của bạn về xuất bản để được tư vấn miễn phí

Dấu * là phần không được để trống
ĐĂNG KÝ BẢN TIN