Trong buổi ra mắt “Lời nguyện cầu từ Chernobyl” chiều ngày 9/11 do NXB Phụ Nữ tổ chức tại Không gian văn hóa Đông Tây, Làng sinh viên Hacinco, (99 Ngụy Như Kon Tum, Hà Nội), nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên đánh giá: Với sự cẩn trọng trong từng câu chữ, thái độ làm việc nghiêm túc, dịch giả Nguyễn Bích Lan đã chuyển ngữ thành công tác phẩm “Lời nguyện cầu từ Chernobyl”, góp phần đưa đến cho bạn đọc một tác phẩm giàu giá trị nhân văn của Svetlana Alexievich.
Bà Khúc Thị Hoa Phượng - GĐ NXB Phụ nữ tặng hoa cho dịch giả Nguyễn Bích Lan
Với việc xảy ra vụ nổ lò phản ứng số 4 của Nhà máy điện hạt nhân Chernobyl vào ngày 26/4/1986 , đã trở thành nỗi ám ảnh lớn của nhân loại
Mười năm sau thảm h 7fe8 a ấy, khi mà khả năng nhiễm xạ vẫn còn đe dọa bất cứ ai đặt chân đến vùng Chernobyl, nữ nhà báo, nhà văn Svetlana Alexievich đã có mặt ở đó, thu thập dữ liệu, gặp gỡ và phỏng vấn khoảng 500 người đã từng chứng kiến hoặc trực tiếp tham gia công việc khắc phục hậu quả sau sự cố. Họ là lính cứu hỏa, đội cứu hộ, chính trị gia, nhà vật lý, nhà tâm lý và những thường dân. Nhìn từ góc độ chính trị, “có lẽ không phải cuộc cải tổ của Gorbachev, Chernobyl mới chính là nguyên nhân thực sự khiến Liên bang Xô viết sụp đổ”. Nhìn từ lăng kính xã hội, đây là thành quả gom nhặt hơn 10 năm những nỗi đau “tàn khốc và dữ dội” khiến cả thế giới một lần nữa phải bàng hoàng.
Có lẽ Alexievich đã quyết tâm truyền đi Lời nguyện cầu từ Chernobyl không phải ở tư cách một nhà báo hay nhà văn, mà trước hết ở tư cách một người Belarus ghi chép về “sự sống và cái chết của đồng bào mình” . Chính vì vậy, không khó hiểu khi bà khơi sâu được “cảm giác lặng đi chẳng nói nên lời, cái ‘khôn tả’, tính anh hùng và niềm đau thương”
Tại Nga, cuốn sách này được ví như một “cuộc chiếu X-quang tâm hồn Nga”.
Tác giả không tái hiện vùng đất chết bằng những dữ liệu đơn thuần, những con số khô khan mà bằng cảm xúc mãnh liệt: “những dữ liệu đơn thuần, những dữ liệu mang tính kỹ thuật không thể gần sự thật hơn một cảm xúc… Tại sao chúng ta cứ lặp lại những dữ liệu, chúng ta che giấu cảm xúc của chúng ta. Sự phát triển của những cảm xúc này - những cảm xúc lọt qua các dữ kiện, là điều cuốn hút tôi. Những con người này đã chứng kiến những gì mà đối với người khác vẫn còn là điều chưa biết. Tôi cảm thấy như thể mình đang ghi chép tương lai.”
Hawking JSC