Ai rồi cũng có lúc ngồi đếm những vết chân chim trên gương mặt của mình. Đó là khi giọt mùa xuân bắt đầu khởi nhịp hoan ca ngoài phố nhỏ. Trong lắc rắc những đợt mưa phùn làm ướt sợi tóc mai. Chiếc đồng hồ thời gian của tôi bị bỏ quên ngay trong chính trái tim mình, chỉ duy có một điều tôi luôn nhớ là sự hiển hiện của thời gian bên mình ngày một ít đi, khi những người thân yêu dần dần xa tôi trong khoảng cách rất gần của cuộc đời. Những khoảnh khắc bất chợt nhìn mưa xuân đang tưới tắm lên muôn vàn cọng cỏ ngọt ven ngoại ô, lòng tôi chợt khựng lại. Nỗi nhớ ùa về thức tỉnh mọi cung bậc cảm giác.
 |
| |
Tờ lịch cuối cùng trên lốc lịch vừa rời tay, mang theo câu châm ngôn đầy ý niệm sống mà mỗi người khi đọc tới, đều không khỏi giật mình của M.macxian “Ai hiến được cuộc đời mình cho cuộc sống là sống lâu hơn tuổi của mình”. Vậy là một năm vừa khép lại trên dòng thời gian chưa bao giờ ngừng chảy của cuộc sống. Mùa xuân. Thời gian. Tuổi trẻ. Những ước vọng khát khao Xuân đầy trên nụ cười. Lại thấp thỏm nhớ dáng mẹ tôi nơi hiên sân đầy nắng sớm và những cơn gió se lạnh của buổi giao mùa. Năm nay thời tiết khí hậu thất thường, vậy nên cây mai vàng trong vườn nhà tôi nở sớm. Như thể gốc mai già lấy hết thời gian chờ đợi của tôi để nhanh chóng thay vào đó màu áo mới với bao nõn lộc xanh đến ngỡ ngàng. Buổi sáng, nhìn những sợi tơ nhện giăng đầy cành mai đang đọng đầy sương sớm, chợt lòng vui hơn khi biết thời gian luôn chờ đợi người có khát vọng sống.
Không biết bao nhiêu người sống trên cuộc đời này còn hạnh phúc như tôi khi đang còn mẹ. Còn mẹ là tôi còn thời gian. Còn mẹ là tôi còn tuổi trẻ. Còn mẹ là tôi còn thấy mình bé nhỏ như hôm nào lon ton chạy trên đường làng chờ mẹ buổi chợ trưa. Lục tìm trong quang gánh của mẹ mấy chiếc bánh đa vừng, mấy cái kẹo chanh đủ màu mà chị em tôi chia nhau thưởng thức với vị cay cay đầu lưỡi. Có những tháng ngày trôi qua bồng bềnh trên sợi tóc đang chuyển dần sang màu ánh bạc. Người ta có thể ngồi nhìn đó mà tiếc nuối thời tuổi trẻ nhiều đam mê bồng bột nhưng cũng đã không ít lần dấn thân. Cuộc sống, như sợi dây nhiều màu sắc buộc vào những số phận con người. Nhiều người thường chọn cho mình sợi chỉ màu hồng 9a3f bởi muốn ước mơ cuộc sống luôn là điều bình an, đẹp đẽ. Nhưng cũng có không ít số phận con người cứ vận vào mình sợi chỉ màu đen và cho đó là sự an bài số phận, của những sự không may mắn rồi lại ngồi tự vấn trách bản thân. Nhưng mỗi màu sắc đều mang trong mình một ý nghĩa thực sự, và quy luật công bằng chưa bao giờ dừng lại ở trên vách ngăn thời gian nào. Nơi bước chân ta đi qua, nơi con sông ta từng đẵm tuổi thơ đầy nắng gió, nơi phút giao mùa trên cây vừa cho ta giọt thời gian lắng lại trên cuống lá vàng lìa cành về đất. Mạch chảy của cuộc sống như trôi bằng cái quy luật vốn dĩ rất công bằng. Con người có đôi con mắt, đôi bàn tay, nhưng chỉ duy nhất một gương mặt đối diện bản ngã. Trong sự cô đơn đó, đôi mắt luôn thấu tận vách ngăn thời gian để có thể dừng lại nhưng nơi cao nhất và không bao giờ nhìn ngược để thấy nếu không soi gương đó chính là những giây phút đã trôi qua không thể tìm lại.
Khi mái tóc mướt đen bắt đầu chuyển những sợi bạc đầu tiên. Đó là sự già nua chớm tới. Rồi rất nhanh, những sợi tóc bạc ngày một xuất hiện nhiều, mới hay, ta hãy thôi ngồi tiếc nuối mà phải tĩnh tâm sống chậm. Lắng nghe thật kỹ nhịp thở, lắng nghe thật sâu nhịp tim. Niềm vui hay nỗi buồn thường hạnh ngộ ở những nơi mà con người ta tự lừa dối bản thân để muốn đạt được điều gì đó khác lạ hơn. Nhưng đôi khi sự thất vọng nằm lại trên đôi mắt. Đó là vết chân chim đầu tiên trên gương mặt thời gian mà mỗi người đều phải nhận lại do mình đã đánh rơi đâu đó ngoài kia. Có sự thay đổi nhích dần kim đồng hồ về phía của hư ảo, cho và nhận chưa bao giờ là đủ đầy với bất kỳ ai. Hãy cứ cúi xuống cuộc đời và nhặt lấy cho mình những viên sỏi nhiều sắc màu bé nhỏ đang mang trong mình mầm an nhiên hạnh phúc. Từ đó, cuộc đời sẽ nở hoa bằng chính niềm hy vọng của ngày hôm qua. Về đây ngồi nghe sóng hát giữa chơi vơi đất trời. Cát dưới chân mát lạnh. Nước biển bám vào tà áo, mang theo những hạt cát nhỏ nhoi rong ruổi cùng bước chân người. Đã lâu lắm rồi cuộc sống bon chen quá khiến bước chân mình không vững. Thế nhưng với cát, sự an nhiên lại được vỗ về bởi những đợt sóng non. Cuộc đời, buồn vui là khi ta tự thế chấp bản năng với những điều vượt quá tầm tay. Hay đó chính là ước mơ ngày nắng nhạt tự thấy mặt trời đã bớt đi chút nắng gắt gay mà dịu dàng đón nhận hơi ấm từ sương. Đôi khi ngồi tự hỏi, có ai đó về ngang qua tuổi thơ mình để cho mình gửi lại dấu chân ngày thơ bé. Với những cánh hoa phượng ép kín cả mùa hè, với những trang lưu bút đã nhòe ướt thời gian. Có tiếng vọng đáp lại ta trong hư hao của một buổi chiều cô độc. Bất chợt bước chân muốn tung tẩy đó đây như ngày nào ngồi đàn hát trên sông Hương chiều tím Huế. Ký ức ngọt. Nhưng, chẳng ai biết mình sẽ trở về nơi ghi dấu tháng ngày đã qua.
Biển đánh thức bình minh trên từng đợt sóng non. Miệt mài và nhẫn nại. Bất giác nhận ra lòng biển ấm đến lạ thường khi bàn chân vừa chạm lên cát mỏng. Thêm một sợi tóc bạc, ta mất đi một thời khắc sống. Nhưng vẫn an nhiên bởi gương mặt thời gian sẽ tái sinh bằng phép đời mầu nhiệm. Khi đôi mắt thời gian trở thành nỗi nhớ, hẳn nhiên mùa xuân và mưa bụi lại trở thành ký ức ngọt lành. Như thể, có một miền quê vừa bước qua tuổi hai mươi như một cuộc đời. Bình minh đón đợi nhưng hoàng hôn cũng phải ngẫm suy qua chừng đó chặng đường mà bước chân đã chạm đất đi qua. Phía biển, sóng non đang chạy theo triền cát nhỏ, những con còng gió vẫn thế hồn nhiên với cuộc đánh đổi trước đại dương với cát. Nhẹ bàn chân, đi trên từng ngụm cát nghe thanh âm cuộc sống rót vào tim, như một ngày mùa xuân bình yên gõ cửa.
Đôi mắt thời gian – Khi ta nhìn vào vết chân chim đầu tiên trên gương mặt mình một sáng đầu mùa thu – chợt muốn khóc để vơi đi niềm hạnh ngộ lăn qua thời bé dại – Và khi mùa xuân tới, nghe lại âm thanh của sóng, của cát. Nỗi nhớ vút qua rất nhẹ. Ai rồi cũng đi qua năm tháng cuộc đời, nhưng không ai tự làm đầy ký ức mình bằng vết chân chim bởi nỗi sợ hãi vụt mất thời tuổi trẻ. Dòng ký ức của một ngày miệt mài ngồi tích góp kỷ niệm cũ như khi ta vừa chọn một sợi dây màu hy vọng cho niềm an nhiên. Dòng sông cuộc đời sẽ tách bóc từng giọt nhớ trước mỗi mùa xuân - Phác họa lại hình ảnh về những miền nhớ đã tựa rong rêu năm tháng cuộc đời.
Theo CADN