Cánh diều tuổi thơ

 

Chiều nay đi ngang qua cánh đồng làng, thấy mấy em nhỏ cầm trên tay cuộn nhợ, mắt dõi theo những cánh diều cá mập (diều công nghiệp). Trẻ bây giờ sướng thiệt, không phải cặm cụi giấy hồ để làm nhưng vẫn có một con diều oai vệ và rực rỡ để chơi. Dừng xe lại, tôi nhìn lũ trẻ, nhìn con diều, nhìn lại tuổi thơ...

 

Mùa hè của những đứa trẻ xóm đồng có niềm vui nào ngoài việc chạy theo những cánh diều trong những buổi chiều no gió. Vui lắm, sôi động lắm, tiếng cười trong trẻo vang tận trời xanh. Vì vui nên đứa nào cũng nhong nhóng chờ nghỉ hè. Khi trường có lịch tổng kết thì rủ nhau lùng những cái bao xi măng cũ để rút những sợi nhợ, rồi lục vở cắt những tờ giấy trắng phía sau, gom lại những tờ giấy màu còn thừa và xin tiền mua hồ để làm diều. Phần tôi thì trước tiên phải nằng nặc nhờ ba đi chặt tre vót nan. Mùa hè học trò nghỉ nắng nhưng ba tôi canh vườn đào bên sông nên không có ngày nghỉ. Tôi con gái không vót được tre, không tạo hình được con diều, khó nhất là làm thân và cánh nên công đoạn đó phải cậy ba. Ngày nào ba cũng về tối mịt nhưng tôi cứ rủ rỉ chuyện làm diều, mẹ hét "mệt chút chết mà diều với ó" thì ba bảo kệ, chiều con chút, trẻ nhỏ mà, hổng chơi diều sao thành người lớn được. Và ba sẽ dậy từ sớm, làm xong khung diều cho tôi mới đi làm. Tôi cũng có chút hoa tay nên con diều của tôi sẽ là "hoa hậu" diều của xóm.

 

Thời gian thích hợp nhất để thả diều là sau bốn giờ chiều. Cứ đến hẹn lại lên. Ở giữa cánh đồng khô nước, mặt đứa nào đứa nấy rạng rỡ, hồi hộp. Suy nghĩ của mỗi đứa đều giống nhau, diều của mình sẽ bay cao nhất, lượn đẹp nhất. Sau khi trưng diều ra khoe ngang khoe dọc thì lũ tôi sẽ chọn những đám ruộng đã cắt rạ nhẵn bóng, chia phe thả diều. Trò chơi nào cũng vui nhưng chia phe thi thố sẽ sôi động và kịch tính nên vui gấp bội. Cánh đồng buổi chiều rộn ràng hơn bao giờ hết. Một lũ trẻ, trên tay cầm một thẻ gỗ có quấn nhợ, mắt đứa nào cũng dõi theo những cánh diều giữa lưng chừng trời. Cánh đồng ăm ắp gió, diều bay cao, những đôi chân nhỏ bé tung tăng, chạy theo những cánh diều đang chao liệng. Tiếng reo hò inh ỏi cộng với tiếng bước chân, tiếng thở hổn hển làm cánh đồng làng bừng tỉnh sau mùa gặt. Nhưng không phải đứa nào cũng biết thả diều đâu, nhất là lũ con gái 7f37 mít ướt - trừ tôi. Trời chiều đẫy gió nhưng không để diều ngược chiều cho gió nâng lên cao mà cứ để thuận theo chiều gió rồi lúng túng, méo xệch chực khóc. Thiệt tội, tội hơn nữa là gương mặt hụt hẫng, bi thiết khi diều đứt dây bay hút về trời hoặc vướng trên một cành cây chót vót nào đó...

 

Theo CADN

Lượt xem: 267
Nguồn:tusachtrithuc.org Sao chép liên kết
ĐĂNG KÝ BẢN TIN
Thích viết

Cái gì càng ngắm càng yêu

Cái gì lột tả bao điều yêu thương

Dắt xuân ngọn cỏ tứa sương

Mắt tròn lúng liếng rằng em thương chàng

Hương trời hương đất miên man

Càng yêu, càng ngắm, càng làm bừng hoa

Ở trên khuôn mặt em ta

Rộn xuân đôi má như là gấc nung

Biết em, em đã thẹn thùng

"Anh mà ngắm nữa!

Em ngừng: ... yêu anh!"

"Thôi thôi anh lỗi rành rành

Chỉ tại muốn biết yêu anh thế nào!"

Ánh mắt san sẻ khát khao

Và trao chia gửi. Thế nào là yêu!

CÂU CHUYỆN XUẤT BẢN

NXB Kim Đồng - đơn vị xuất bản cuốn truyện tranh “Anh hùng Héc-quyn” - thừa nhận sách có một số nội dung, hình ảnh chưa phù hợp độc giả Việt Nam.

Gửi các thắc mắc của bạn về xuất bản để được tư vấn miễn phí

Dấu * là phần không được để trống
ĐĂNG KÝ BẢN TIN