Trường học - Bạn bè

Tuổi thơ thường gắn liền với kỉ niệm, vui có, buồn cũng có. Ai cũng đều trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng người thì để trong lòng, giữ cho riêng mình còn người thì lại bày tỏ, chia sẻ với những người xung quanh … Qua câu chuyện này, mỗi người sẽ đều nhìn thấy một khía cạnh khác của “Trường học” và “Bạn bè”, để rồi cùng ngẫm lại những kỉ niệm tuổi ấu thơ, nhớ lại những cảm xúc thăng trầm tuổi học trò và trong lòng lại cảm thấy rạo rực : muốn gặp thầy, muốn gặp bạn, muốn quay về tuổi thơ…

CHƯƠNG I : BỠ NGỠ

 

Mọi thứ cứ đến rồi đi, như một giấc mộng chứa nhiều cảm xúc đan xen…

Năm đó, tôi lên cấp II. Bạn mới, trường mới nên tôi thấy khá xa lạ. Tôi nhớ những người bạn thân hồi Tiểu học.

Lần đầu tới lớp, tôi không nói chuyện với ai. Cô giáo xếp cạnh tôi là Huyền – một bạn nữ khá vui tính và thân thiện. Huyền bắt chuyện với tôi:

            _ Cậu tên gì?

            _Đan. Lê Linh Đan. Cậu tên là gì?

            _Tớ là Nguyễn Khánh Huyền. Bọn mình kết bạn nhé!

Tôi không trả lời nhưng cảm thấy Huyền là một người đáng để kết bạn. Giờ ra chơi hôm đó, tôi cùng Huyền đi quanh sân trường một vòng. Chúng tôi trò chuyện một lúc với một chút khách sáo, rồi không biết từ bao giờ, chúng tôi tán đủ thứ chuyện trên đời. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy phấn khích như vậy! Bây giờ nhớ lại tôi cũng không biết tôi với Huyền đã nói những gì, nhưng chắc chắn là những câu chuyện “không đâu” của tôi sẽ chiếm phần lớn cuộc trò chuyện đó. Một người tôi mới gặp 3 tiếng 15’ lại có thể bình tĩnh nghe những câu chuyện nhảm nhí của tôi mà không một lần cau mày hay sao?

Sau khoảng một tháng, tôi cũng quen thêm nhiều người bạn mới và không chơi nhiều với Huyền. Tôi hay chơi với những “Siêu sao” lớp tôi như Lan Anh, Quỳnh , Thảo và tiệt nhiên không để ý đến sự có mặt của Huyền. Trong nhóm chúng tôi (không có Huyền) thì Lan Anh đúng nghĩa là một “Siêu sao” Tiếng Anh của lớp nhưng nó cũng là một con bé khá “tiểu thư”. Không! Là rất tiểu thư mới đúng! Thảo và Quỳnh cũng thuộc loại khá giỏi còn tôi thì chẳng bao giờ dám so bì kết quả học tập với bọn nó!

Hôm thứ hai đó có lẽ là ngày thảm nhất năm học lớp 6  của tôi. Tiết đầu là tiết Anh và tôi thì không hỏi cũng biết là chẳng hứng thú gì cả! Không những thế, cô còn trả bài kiểm tra mà chúng tôi làm tuần trước – BÀI KIỂM TRA TIẾNG ANH ĐẦU TIÊN! Và tất nhiên là tôi biết điểm của tôi sẽ như thế nào! Cả Thảo, Lan Anh và Quỳnh đều được điểm cao còn tôi thì được một con ngỗng “to vật”. Với bố mẹ tôi thì điều này không có gì mới cả nhưng với bọn bạn thì không khác nào có một con voi từ trên trời rơi xuống vậy! Chúng nó bàn tán, xì xào cho đến khi cô ra hiệu dừng lại. Thật sự là có cái gì…nghiêm trọng đâu! Chỉ là một điểm 2 môn Anh thôi mà! 2 ĐIỂM ANH!... Cuối giờ, như mọi khi thì tôi sẽ cùng ba đứa kia đi bộ về nhà nhưng hôm đó, Lan Anh bảo tôi:

                        _ Ngu như mày thì đừng chơi với bọn tao! Mất mặt lắm!

            Nói rồi bọn nó bỏ đi, để lại tôi đứng chôn chân giữa sân trường. Người tôi đã coi là bạn thân bây giờ lại nói với tôi câu nói đó?

                        _ Đan! Làm gì mà đứng như trời trồng thế?

            Tôi quay lại. Thì ra là Huyền, nó làm tôi giật mình. Nó tiếp:

                        _ Có gì đâu mà. Hồi trước tớ cũng 2, 3 xơi xơi ấy mà!

            Mặt nó cười tươi rói như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, làm tôi muốn cười theo nó.

                        _Cậu cười cái gì? Hơn người ta có 4 điểm mà cứ đòi lên mặt!

            _ Thôi mình về đi!

Chúng tôi cùng về nhà. Vừa đi chúng tôi vừa nói đủ thứ chuyện trên đời mà không nhắc gì đến điểm Anh nữa. Về tới cổng nhà tôi, Huyền bảo:

            _ Tớ về đây! Mai tớ qua đi học cùng cậu nhé!

            _ Ừ! Chào cậu!

            _ Chào!

Hôm sau, 7h nó đã ở nhà tôi. Mẹ tôi mời Huyền vào nhà còn tôi thì nhét vội chỗ bánh mì nướng vào mồm và nhai nhồm nhoàm. Quả thực tôi không muốn ai nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc đó cả! Cuối cùng thì tôi đã “giải quyết” xong bữa sáng và đi học cùng Huyền. Vừa đi nó vừa cười khúc khích làm tôi ngượng chín mặt. 

 

Tới trường, ba đứa kia nhìn tôi với vẻ khinh thường nhưng tôi không quan tâm cho lắm, lúc đó, tôi thoáng thấy Huyền cười mỉm.Giờ ra chơi, tôi thấy Lan Anh sai Quỳnh và Thảo không khác gì…người làm. Đại loại là kiểu lấy cái này, cái kia hay mua gì đó. Ấy vậy mà hai đứa kia cứ răm rắp làm theo. Tôi thậm chí còn cảm thấy thương thay cho tụi nó. Bỗng, một tiếng quát to vang lên! Hóa ra là tại thằng Hùng lỡ tay ném quả bóng tennis vào đầu Lan Anh. Hùng còn chưa kịp xin lỗi thì đã bị Lan Anh mắng cho xối xả. Lúc sau, tôi nghe nó lẩm bẩm: “Con gái thật à?”

 

Chỉ sau một thời gian, nhóm của Lan Anh, Quỳnh và Thảo đã nổi danh khắp trường về các “thành tích” như đánh lộn và phá hại của công. Cả trường tôi đều gọi tụi nó là “Bộ ba quái nữ”.

Dạo này, tụi nó rất hay tỏ vẻ khó chịu khi Tiếng Anh của tôi đã khá lên trông thấy. Bài một tiết lần trước tôi được 10. Dù đã chuẩn bị sẵn là khi cô đọc tên, tôi sẽ nói dõng dạc “10 ạ” nhưng khi nghe “Linh Đan” tôi vẫn bị giật mình.

            _ Mười ạ!

Cả lớp trố mắt nhìn tôi còn tôi thì trong lòng tự hào vô cùng! Huyền là người đầu tiên vỗ tay đen đét làm cả lớp cũng vỗ tay theo. Tôi nhìn thấy Quỳnh, Thảo và Lan Anh thì mặt ngớ ra, không nói một lời. Lần này Lan Anh chỉ được 8,5 vì làm bài không cẩn thận. Hết giờ, đợi cô ra khỏi lớp, nó đến chỗ tôi, làm bộ khinh khỉnh :

            _ Chẳng qua là ăn may thôi! Có gì ghê gớm đâu!

            _ Thì cũng vẫn là hơn cái may chứ! – Tôi cười đáp lại làm nó cáu điên! Nó gào vào mặt tôi:

            _ Sắp có cuộc thi Tiếng Anh qua mạng đấy! Để xem tao hơn hay mày hơn! Hứ!

Rồi nó bỏ về chỗ. Tôi đâu có ý định chấp nhận lời thách đấu của nó! Làm sao bây giờ? Làm sao tôi thắng nổi nó? Huyền động viên tôi nhưng tôi biết là nó cũng cảm thấy lo cho tôi và nó cũng biết là tôi không thể qua mặt Lan Anh được!

Cả tuần đó, tôi vùi đầu vào học Tiếng Anh nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ để thắng được nó! Tôi bất lực nằm dài trên giường… Có tiếng gõ cửa. Huyền bước vào:

            _Làm gì mà nghiêm trọng thế đâu!

_ Nghiêm trọng chứ! Tớ không thắng được nó thì tớ sẽ bị nó bêu xấu đủ kiểu mất! Huyền ơi giúp tớ đi mà!

            _ Haiz. Thôi được rồi. Để tớ nhờ anh tớ dạy cậu nhé! Anh tớ giỏi Anh lắm đấy!

_Cảm ơn cậu nhiều nha!

Từ sau hôm đó, ngày nào tôi cũng đến nhà Huyền sau giờ học, nhờ anh nó giảng bài. Tôi cảm thấy tự tin hơn và chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thi của tôi với Lan Anh. Sau các vòng luyện, tôi được điểm tuyệt đối, Lan Anh thiếu 2 điểm! Vậy là tôi đã thắng! I’m the winner! Sau này, Lan Anh chẳng bao giờ dám bắt nạt hay đá xoáy tôi, vì nó biết tôi đã đủ khả năng để trở thành đối thủ của nó!

 

CHƯƠNG II: BẠN MỚI

 

Một cậu bạn khá là điển trai, nam tính và không kém phần nghịch ngợm…

Bạn mới

Giữa học kì I, lớp tôi có một bạn mới chuyển vào. Một bạn trai tên Đông. Nó được xếp ngồi trên tôi và Huyền. Kì thực thì lúc đầu, anh bạn này khá là ít nói và trong lớp thì chắc chắn tôi với Huyền là người đầu tiên bắt nó mở miệng.

            _Hai cậu nói gì nhiều thế? Tập trung mà tự học đi!

Đó là nguyên văn câu đầu tiên hắn nói với tôi. Chúng tôi chỉ thảo luận bài với nhau thôi mà! Khi đó, tôi cảm thấy hơi khó chịu:

            _ Bọn tớ bàn bài thôi mà! Dù sao cô cũng yêu cầu làm việc theo nhóm chứ! Sao cậu không bàn với Chi kìa! Ngồi cạnh cậu nên nó phải tự làm đấy!

            _Không thích!

            _ Thế thì đừng có chen vào đây! Con trai gì mà… nhiều chuyện!

Hắn chẳng phản ứng gì, cũng không nói thêm lời nào nữa. Tôi nghĩ bụng chắc hắn hết đường cãi rồi!

Thời gian sau, tôi phát hiện ra Đông bề ngoài thì lạnh lung vậy chứ thực ra là một người rất quan tâm tới những người xung quanh mình. Lần đó, tôi và Huyền đang đi trên hành lang thì bị trượt chân ngã. Chúng tôi đang loay hoay thì Đông ra đỡ chúng tôi dậy. Huyền luống cuống:

            _ Cảm… cảm ơn cậu!

Và vẫn cái bộ mặt lạnh tanh đó, hắn gật đầu rồi đi.

Chiều đó, chúng tôi thấy Đông đạp xe về cùng đường. Đang đi thấy nó tấp vào mua cái gì đó, tôi gọi to:

            _Ê Đông!

Hắn quay lại, không nói gì.

 

_ Nhà cậu cũng đi đường này à? – Tôi hỏi

_ Ừ!

Hắn nói thế rồi lên xe chạy biến. Tôi và Huyền nhìn nhau:

            _Tên này chẳng bao giờ trêu chọc ai, cũng chẳng bao giờ chơi với ai. Lạ nhỉ?

            _ Cũng đúng!

 

Hôm sau tới lớp, thấy Đông ngồi xung quanh lũ… con gái! Cứ như là được phóng viên đến phỏng vấn vậy! Bọn nó hỏi hắn hết cái này đến cái kia mà không nhận được câu trả lời, còn Đông thì tỏ vẻ khó chịu, hắn gạt hết bọn nó ra, bảo:

            _ Cô sắp vào rồi!

Bọn con gái mặt ỉu xìu bước về chỗ. Chờ bọn nó về hết, Đông quay xuống bàn tôi. Lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với chúng tôi:

            _ Con gái lớp mình lạ nhỉ?

            _ Hả?

            _ Tớ bảo con gái lớp mình lạ nhỉ?

            _Sao lạ?

            _ Hai cậu không thấy lúc nãy bọn nó…

            _ Thấy rồi!

            _ Tớ thấy cứ kỳ kỳ thế nào ấy!

            _ Cậu bây giờ là hotboy đấy! Nhất rồi còn gì! Đầy đứa con trai lớp mình muốn còn chẳng được ý!

            _ Này nhá! Nói cho mà biết, đây không thèm.

            _ Ơ hay!

          Sau hôm đó, tôi thấy Đông có vẻ chơi với bọn con trai nhiều hơn và hắn chẳng chơi với đứa con gái nào ngoài tôi và Huyền. Mấy hôm sau, thấy Đông đi bộ về, tôi hỏi: 

_ Không đi xe đạp à?

            _ Xe hỏng rồi còn đâu! Đằng nào nhà cũng gần thì đi bộ luôn cũng được. Hai cậu thân nhỉ?

            _Ừ! Cậu không thân với ai à?

           Tôi thấy mày hắn nhíu lại.

            _ Xin lỗi nhé! Tớ không cố ý…

            _ Tớ cũng từng có một người bạn thân. Một tình bạn rất đẹp! Nhưng cũng vỡ rồi! Chẳng còn gì cả!

            Mắt  rớm nước, hắn tiếp:

           _Sau khi gia đình bạn ấy sang nước ngoài, bạn ấy không chơi với tớ nữa.”Bây giờ cậu không còn phù hợp với tớ nữa!” đó là câu nói cuối cùng của cậu ấy! - Đông đưa tay lên gạt nước mắt – Nói về bạn ấy làm gì? À mà hôm nay nhà tớ có việc. Tớ về trước nhé! Bye!

            _ A… ừ! Bye!

            Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đông như vậy – một người có tâm tư thật kín đáo…

            _ Ê!

            Tiếng gọi với âm lượng… “cực đại” làm tôi giật mình, đống sách trên tay tôi rơi lả tả xuống đất, tôi vội vàng cúi xuống nhặt lại.

            _ A… xin lỗi Đan nhé! Tớ không cố ý đâu!

            Tôi nhìn lên. Thì ra là cái cậu mà hôm qua tôi vừa bảo là “tâm tư kín đáo”. Lúc đó hắn cũng nhặt giúp tôi mấy quyển sách và đặt lại vào tay tôi.

            _ Không sao. Chuyện gì mà gọi người ta to thế? – Tôi hỏi lại.

            _ Thực ra là cũng không có gì to tát lắm… tớ… muốn nhờ… cậu… giúp một việc… là… thế này… à…ờ… thì… - Mặt hắn đỏ bừng.

            _ Là thế nào?

            _ Lát cậu đi cùng tớ lên lớp được không? – Tự dưng tôi có cảm tưởng như Đông đã dùng hết dũng khí để nói với tôi câu đó.

_ Sao lại là tớ?

            _ Thì tớ sợ bọn con gái… bọn nó… cậu biết đấy!

        7ff8 ;     Tôi không hiểu sao mà lúc đó tôi lại đồng ý đi cùng với Đông để cho bọn bạn cùng lớp được một phen làm… nhà văn. Chuyện là thế này: Tôi đi vào lớp cùng Đông, thằng Nam hét to:

            _ Đông với Đan đi cùng nhau kìa!

            Và hơn 30 cặp mắt đổ dồn vào chúng tôi! Rõ ràng là có vấn đề gì đâu! Chỉ là đi cùng nhau từ hành lang vào lớp thôi mà! Bọn con gái thì mắt trừng trừng nhìn tôi như tôi là tình địch của bọn nó ấy! Hôm đó Huyền lại nghỉ học. Thế là cả ngày hôm đó tôi chẳng nói chuyện với một đứa con gái nào, kể cả với những đứa tôi chơi thân. Tôi nhớ là sau giờ học hôm đó, dù tôi và Đông vẫn về cùng đường nhưng tôi không nói chuyện với hắn. Lúc đó tôi không phải là giận đến mức độ không thèm nhìn mặt hắn, mà là cảm thấy tôi và hắn chẳng có gì để nói với nhau cả. Nhưng một lúc sau thì tôi thực sự cảm thấy khó chịu vì Đông cứ lẽo đẽo đi đằng sau và lải nhải…

            _ Tớ xin lỗi mà! Cậu đừng giận nữa mà!

            _ …

            _ Đan! Tha lỗi cho tớ đi mà!

            _ Thôi nhé! Tớ không nghe nữa đâu đấy! Cậu trật tự giùm!

            Trong vòng khoảng 5 phút, chúng tôi không hé răng nói với nhau một lời nào. Rồi tôi buột miệng hỏi hắn:

            _ Người bạn thân đó của cậu là người thế nào?

            _ Tớ cũng không rõ nữa! Nhưng mà bây giờ tớ có những người bạn tuyệt hơn thế!

            _ Vậy à?

            _ So với tụi con trai, tớ thích chơi với cậu và Huyền hơn! Biết tại sao không?

            _ Công tử nhà giàu như cậu làm sao mà chơi được mấy cái trò bọn con trai chơi?

            _ Ai bảo? Tại không thích thôi! Nhưng con trai chẳng bao giờ dễ chia sẻ như con gái các cậu cả! Chỉ thế thôi!

            _ Lí do vớ vẩn!

_ Xì! Nói chuyện với cậu chán òm!

            Từ hôm đó, tôi và Đông trở nên thân hơn. Chiều về, tôi qua thăm Huyền. Nó ốm mà khi nghe tôi kể chuyện nó vẫn còn cười khoái chí lắm! Nó bảo tôi là lần sau cứ đi cùng thằng Đông lên lớp như thế nhìn cho đẹp. Tôi muốn đấm nó một cái vì cái tội nói linh tinh…

            Hôm sau tôi lên lớp thì gặp Lan Anh đứng chặn cửa. Nó nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Tự dưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm! Dạo này Lan Anh không gây hấn với tôi vậy mà hôm nay nó lại chặn đường không cho tôi vào lớp. Tôi đang định hỏi là có chuyện gì thì nó giật tóc tôi và mắng nhiếc tôi một cách thậm tệ vì cái chuyện tôi đi cùng Đông vào lớp. Tôi cố giải thích với nó rằng chỉ là chúng tôi gặp nhau và đi cùng nhau lên lớp thôi. Hình như Lan Anh định cho tôi thêm một cái bạt tai thì thằng Hòa ra can. Trời! Hôm nay Hòa ăn phải gan hùm hay sao mà dám xen vào chuyện của Lan Anh?  Thế mà bà chằn kia sau khi nghe mấy câu của Hòa thì cũng liếc tôi một cái rồi bỏ đi luôn. Tôi gặng hỏi mãi, Hòa mới bảo đấy là do thằng Đông chỉ cho. Tôi đi tìm Đông và hỏi sao nó lại giúp tôi. Nó chỉ trả lời đúng một câu: “Giúp được thì giúp!”

            Càng chơi với người này tôi càng thấy lạ! Sao hắn cứ bề ngoài vô cảm, nội tâm đa cảm! Thật là quá kì lạ!

            Lại đến chuyện bài kiểm tra! Lần này là môn Văn! Đề bài là “ Kể về một người bạn thân của em ” . Trả bài, cả tôi và Huyền đều khá ngạc nhiên. Không đúng! Phải là rất ngạc nhiên trước bài văn của Đông! Đọc bài cả chục lần cũng không biết hắn viết về ai, chỉ biết là một bạn trong lớp tôi! Cả bài nó không hề đề cập đến tên tuổi, thậm chí là một dấu hiệu nho nhỏ để người đọc bài có thể xác định được đối tượng của hắn. Tôi nhớ là cô có phê bài nó như thế này : Cần rõ ý hơn! Thế mà hắn vẫn được điểm 9 như thường. Tôi và Huyền đã mất cả buổi để “chất vấn” về nhân vật của hắn mà chúng tôi lại chẳng thu được gì! Đến mãi sau này, Đông mới cho chúng tôi biết đó là bài văn kể tôi và Huyền. Bảo sao, đọc trong bài của nó toàn là tôi với Huyền

Bạn thân

Tôi, Huyền và Đông bây giờ cứ như một hội vậy: Hay đi chơi với nhau, hay cùng đi học và cùng về. Bọn lớp tôi thì cứ bàn tán xôn xao cái chuyện hai đứa con gái chơi cùng một thằng con trai rõ ràng là có vấn đề. Tôi và Huyền cũng nghĩ là Đông sẽ thấy hơi ngại nhưng xem ra tên này chẳng có gì biểu hiện là ngại cả, lúc nào cũng vậy, nói cười vui vẻ.

Hôm đó là sinh nhật Đông. Hắn mời tôi, Huyền và thằng Hòa – lúc bấy giờ cũng là một người bạn thân của Đông – tới dự sinh nhật. Chúng tôi đã có dịp gặp bố mẹ Đông và cô chú ấy cũng là những người rất nhiệt tình. Chúng tôi còn được biết thêm là Đông rất hay về nhà và tâm sự với mẹ. Lúc tôi và Huyền cùng phụ mọi người dọn dẹp sau bữa tiệc sinh nhật, tôi tò mò nên hỏi mẹ Đông về người bạn thân của cậu ấy. Tôi thấy cô ấy khẽ nhăn mặt lại:

                        _ Cô cũng không ưa cậu bé đó lắm! Chỉ vì bố bạn ấy sang nước ngoài công tác dài hạn nên cả nhà cũng đi theo sang đó luôn! Trước hôm nó đi, Đông đã qua nhà và hỏi thăm. Vậy mà nó chỉ nói một câu :”Bây giờ cậu không còn phù hợp với tớ nữa!”. Con trai cô đã sống khép kín với mọi người xung quanh từ hồi đó. Các cháu thấy đấy! Sinh nhật lần này Đông mời các bạn đến dự thực sự cô rất vui! Lâu lắm rồi nó mới được thế đấy!

                        _ Dạ… vâng.

            Trên đường về, Huyền bảo tôi:

                        _ Tên công tử này cũng tội nghiệp nhỉ?

                        _...

                        _ Này!

                        _ À ừ.

                        _ Cậu nghĩ cái gì đấy?

                        _ Không có gì! Thôi về nhanh lên! Cũng muộn rồi!

            Tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi chưa từng mất một người bạn quan trọng đối với mình. Càng nghĩ tôi càng không hiểu, rốt cuộc cảm giác của Đông lúc mất người bạn đó ra sao? Đúng ra thì thời gian gần đây, Đông đã trở nên hòa đồng hơn nhưng tôi cảm thấy cậu ấy chẳng bao giờ chia sẻ, bày tỏ hết với mọi người. Đông thường chỉ nói những chuyện bình thường, còn những chuyện sâu kín nhất thì cậu ấy chỉ giữ lại cho riêng mình. Lúc nào cũng vậy. Lúc nào cũng âm thầm, lặng lẽ…

            Một lần, trên đường về nhà, ba chúng tôi đang nói chuyện thì Đông khựng lại, mắt nó nhìn đăm đăm vào một bạn nam chắc cũng bằng tuổi chúng tôi:

                        _ Hay chúng mình đi đường vòng về đi!

                        _ Tại sao lại phải đi vòng?

                        _ Tớ…

                        _ Ồ! Đông à? – Tiếng cậu bạn đó cất lên ngắt lời Đông – Lâu rồi không gặp!

            Lúc đó mặt Đông trông căng thẳng lắm! Tôi và Huyền chưa hiểu chuyện gì thì Đông cười khỉnh đáp lại:

                        _ Ờ! Cũng lâu rồi nhỉ? Ở bên đó thế nào?

            Tôi đã đoán ra cậu bạn đó là ai. Cậu ta tiếp:

                        _ Cũng tốt lắm! Tốt hơn ở đây!

                        _ Sao tự dưng lại về?

                        _ Về ăn Tết! Sắp Tết rồi! Thôi về đây! Chào!

            Đông đứng lặng một lúc, dường như hắn đang suy nghĩ rất lung. Rồi tự dưng hắn cười xòa rồi nói lớn:

                        _ Về đi các cậu ơi! Muộn rồi đấy!

            Hắn lại tươi tỉnh như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Tôi lại một lần nữa cảm thấy tên này khó hiểu đến kì lạ! Thời gian sau đó, tôi cũng gặp lại cậu bạn đó vài lần. Cậu ta ở cách nhà tôi mấy nhà. Thỉnh thoảng tôi lại thấy mẹ tôi qua nhà bên đó rồi mãi lúc sau mới về. Một lần, tôi tò mò nên hỏi mẹ, mẹ bảo đó là nhà bạn mẹ rồi lại còn kể lan man về cái cậu bạn tên Minh kia. Đại thể kiểu như là nói về thành tích học tập của cậu ta rồi này nọ. Tôi không hứng thú lắm nhưng cũng kể qua cho Đông và Huyền nghe. Đông hỏi lại:

                        _ Bạn mẹ cậu á?

                        _ Ừa!

                        _ Sau này hai người qua lại nhiều đấy!

                        _Hzzz…

            Quả đúng như Đông nói! Chiều hôm đó, tôi đi học về thì mẹ bảo tôi vào bếp làm giúp mẹ vài thứ. “Lạ thật! Nhà mình mọi khi có bao giờ ăn mỳ trộn đâu mà hôm nay mẹ lại làm món này? Đã thế lại còn…?”

            “ Ring ring” Tiếng chuông cửa làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Tôi ra mở cửa. Ôi! Là gia đình Minh. Hình như tên đó cũng nhận ra tôi vì tôi nghe hắn lẩm bẩm:”Người quen.”

            Bữa tối hôm đó thật khó chịu! Vốn là tôi không định làm ầm lên nhưng cái tên đó làm tôi “sôi máu”. Tự dưng hắn lại nhắc đến Đông trước mặt mọi người rồi nói tôi là bạn của Đông, rồi lại bắt đầu nói những điều không tốt về Đông và thế là câu chuyện bắt đầu: Mẹ Minh bảo tôi:

                        _ Cháu không nên chơi cùng cậu bé Đông đó! Nó bất thường lắm!

                        _ Ôi! Thế à? – Mẹ tôi ngạc nhiên trước những lời của mẹ con họ

                       _ Đúng vậy! Lần tôi đưa nó và Minh nhà tôi đi ăn trưa làm tôi thấy khó chịu! Cả bữa nó không nói năng gì cả, khi tôi hỏi thì cứ dạ dạ vâng vâng cho qua. Cứ như không được bố mẹ dạy phải lễ phép và lịch sự ấy! Đã thế, lần tôi đến lớp đón Minh, thấy thằng bé đó nghịch như quỷ ấy. Vậy mà cứ gặp tôi là lại ra vẻ công tử. Thật là hết chỗ nói!

                        _ Vậy à? – Mẹ tôi quay sang tôi – Con cũng nên…

                        _ Cô ạ, ai cũng có khuyết điểm. Như con trai cô cũng không kém cạnh gì đâu ạ, thậm chí còn hơn cả thế đấy ạ! Con xin phép, con no rồi ạ!

            Nói rồi tôi chạy thẳng ra cửa và sang nhà Huyền. Nó ở nhà một mình. Tôi thuật lại câu chuyện cho Huyền và nó cũng ra vẻ không đồng tình với mẹ con Minh. Tối muộn tôi mới về và cũng có người không đồng tình với hành động của tôi – bố mẹ tôi. Bố tôi thì chỉ nói vài câu về sự lễ phép tối thiểu. Còn mẹ tôi thì mang một chút đồ ăn lên phòng tôi rồi nhẹ nhàng khuyên bảo tôi:

                        _ Mẹ biết là con không ưa gì cái cậu Minh đó, nhưng mà cũng phải lịch sự một chút. Còn về chuyện của Đông…

                        _ Đông không phải người như thế! – Tôi cắt ngang lời mẹ tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cắt ngang lời mẹ tôi – Không phải…

            Mẹ tôi cũng không biết nói gì ngoài việc thở dài… Tôi cũng không thấy mẹ tôi mời gia đình Minh qua dùng cơm nữa, hoặc ít nhất là khi tôi ở nhà. Chắc khoảng nửa tháng kể từ cái bữa tối đáng ghét đó, chúng tôi được thêm một lần “điên tiết”! Cô giáo bước vào lớp, giới thiệu:

                        _ Hôm nay lớp chúng ta lại có thêm một bạn mới. Đây là bạn Minh. Cô mong các em sẽ giúp đỡ bạn nhiều.

            Chúng tôi định bụng cứ mặc kệ, không ảnh hưởng đến chúng tôi là được. Thế mà cô lại xếp hắn ngồi cạnh Đông, ngay trên Huyền và lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng “hứ” của hắn! Cả ngày hôm đó, lớp tôi xôn xao về cậu ta. Bọn con gái trong lớp thì cứ như gặp siêu sao ấy, còn hắn thì tỏ vẻ kiêu kì. Trong giờ kiểm tra, hắn sẽ sẵn sàng quay bài của Đông rồi thưa với cô là Đông quay cóp. Cô đã hai lần phê bình Đông trước lớp vậy mà cậu 794d ấy chẳng nói gì. Đông bảo: “Trên đầu chữ “nhẫn” là một con dao.” 

(còn tiếp.....)

Nguyễn Trà My 

Lượt xem: 215
Nguồn:tusachtrithuc.org Sao chép liên kết
ĐĂNG KÝ BẢN TIN
Thích viết

Cái gì càng ngắm càng yêu

Cái gì lột tả bao điều yêu thương

Dắt xuân ngọn cỏ tứa sương

Mắt tròn lúng liếng rằng em thương chàng

Hương trời hương đất miên man

Càng yêu, càng ngắm, càng làm bừng hoa

Ở trên khuôn mặt em ta

Rộn xuân đôi má như là gấc nung

Biết em, em đã thẹn thùng

"Anh mà ngắm nữa!

Em ngừng: ... yêu anh!"

"Thôi thôi anh lỗi rành rành

Chỉ tại muốn biết yêu anh thế nào!"

Ánh mắt san sẻ khát khao

Và trao chia gửi. Thế nào là yêu!

CÂU CHUYỆN XUẤT BẢN

NXB Kim Đồng - đơn vị xuất bản cuốn truyện tranh “Anh hùng Héc-quyn” - thừa nhận sách có một số nội dung, hình ảnh chưa phù hợp độc giả Việt Nam.

Gửi các thắc mắc của bạn về xuất bản để được tư vấn miễn phí

Dấu * là phần không được để trống
ĐĂNG KÝ BẢN TIN